với tôi khen không đơn giản, mà nhận lời khen cũng không đơn giản.
Hồi còn trẻ tôi khen nhiều lắm. Khen phần lớn vì thấy phục mọi người. Nhưng cũng một phần vì biết người kia thích được khen.
Giờ tôi vẫn khen nhiều, khen như một ghi nhận sự cố gắng hay thiện ý của mọi người, nhưng không còn khen vì biết người kia thích được khen. Ít còn cảm giác phục, không phải vì mình làm được nhiều thứ, mà tự dưng ít so sánh hơn kém, và tận mắt thấy nhiều trường hợp cờ đến tay ai nấy phất. Khả năng có tiềm tàng trong mỗi con người, họ đều sẽ làm được những gì cuộc sống trao vào tay họ với sự giúp đỡ của trời đất. Không có sự trợ giúp đó, có giỏi bằng 2,3 người thường cũng chưa chắc đã làm được gì. Người tính không bằng trời tính.
Đây không chỉ nói sự thành công trong cuộc sống mà cả sự thành công trong tinh thần. Tôi đánh giá rất cao những người vẫn vững vàng sống thong dong kể cả khi trong đời họ toàn sự bất như ý.
Tôi nghĩ giờ đây mặt khen tôi làm khá được, ít khi cảm thấy hối hận vì đã không khen hay đã khen.
Mặt nhận lời khen vẫn không đơn giản với tôi. Khi bị khen tôi cảm thấy bị mất mát cái gì đó. Hơi có sự mâu thuẫn ở đây, một mặt tôi vẫn cần sự ghi nhận, muốn mọi người biết về sự cố gắng của mình, nhưng một mặt khác tôi sợ bị người khác ghen ghét, sợ phải trả giá bằng cái gì đó khác.
Hồi còn trẻ tôi toàn giấu như mèo giấu cứt những gì mình nghĩ là mình hơn người khác. Giờ ít giấu đi nhiều, phần vì không còn thấy mình hơn hay kém người khác, phần vì đã trở nên dũng cảm hơn.
Có một cái Ego tiềm tàng trong mỗi con người, khi được khen nó phổng mũi ghê lắm, nó tưởng mình to lắm. Ở tôi cũng vậy, có điều ngay sau đấy ông thần hộ mệnh (hoặc trời đất,…) sẽ giáng ngay cho tôi một gậy, thường không mạnh lắm (vì tôi vốn nhát mà, rụt vòi ngay), để nó biết là nó đang sướng quá đà, heheh.
Nhận lời khen một cách vô vi, trả lại phước đức cho người khen mà không bị mất phước đức của mình, là điều vẫn cứ phải ý thức mới làm được. Trời đất chắc biết mình yếu ớt không chống lại được cám dỗ, nên cũng chỉ cho vài người khen nhiệt tình như bố con nhà này.
Ấy thế mà vẫn cứ thấy ngài ngại, heheh.
Thế này thì làm sao mà thành trưởng bá cho được, khi đánh rắm cũng có người khen, haha.