Hàng xóm

Ông bà bên hàng xóm đã về.
Họ đã làm được một tour xe đạp đến một thành phố nhỏ cách đây 40 cây.
Họ đi cùng hai người bạn cùng tuổi, đều khoảng 60-70 tuổi.
Sáng nay đứng nói chuyện với hai ông bà.
Mọi người quan tâm bọn mình đi làm bằng xe đạp ra sao.

Bọn mình làm hàng xóm với họ được 6 năm nay,
nhìn thấy họ lúc đi làm, và lúc về hưu.
Ông về hưu giờ được khoảng 3 năm. Bà là bác sỹ có phòng khám riêng, còn khá trẻ, nhưng cũng nghỉ sớm theo chồng.
Giờ bà vẫn thỉnh thoảng đi làm ở phòng khám đó, khi bác sỹ chính nghỉ phép.
Mỗi lần đi làm về mà có gặp là bà lại hồ hởi kể chuyện đi làm.

Họ đi chơi nhiều, phần nhiều ở các nước quanh đây, và đi xe đạp rất nhiều.
Đi đường xa cũng có, trong hai ba ngày cũng có, trong một ngày cũng có.
Thời gian đi làm, bà đã từng bị đau cột sống nặng, mổ mấy lần.
Giờ bà có vẻ vui, vì đi được xe đạp và không bị đau nữa.

Thỉnh thoảng mình phản ánh đau chỗ này chỗ kia, bà lại con cà con kê kể các chuyện đau đớn hồi xưa của bà,
heheh, những câu chuyện vô thưởng vô phạt nhưng lại có giá trị an ủi.

Nói chuyện với họ, nhìn khuôn mặt tươi tắn da đỏ au lên vì nắng của họ, thấy vui

Hôm qua cậu đồng nghiệp cho một cái link: https://www.cyclefoodfun.com/?page_id=250

Chiều thứ 6

Bạn đồng nghiệp đã xong cái khâu packaging của cậu ấy, làm mình cũng thấy dễ chịu hơn.
Trong team, không còn là người làm việc nhiều người làm việc ít,
mà người làm việc routine, người làm việc không routine.

Có một sự khác biệt khá lớn.
Làm việc routine người ta rất dễ sốt ruột, nếu không trôi chảy rất dễ cảm thấy thời gian trôi đi vô ích…
Vậy nên nếu được làm việc không routine, đó là sự may mắn.
Nếu không, đó đúng là lúc để ta cultivate sự kiên nhẫn, turn inwards và cảm nhận các cảm xúc sốt ruột đó đây.

Mình hay kết hợp với đọc thêm một cái gì đó cần thiết, tiếp nhận thông tin ồ ạt thời gian ngắn,
rồi để thông tin đó tự integrated khi mình phải làm việc routine.
Kể cả việc viết này với mình cũng mang tính routine, mình cũng hay kết hợp khi phải đọc cái gì đó mới, hoặc phải suy nghĩ lung về một vấn đề gì đó.

Cái não có một cơ chế đặc biệt,
mình trigger nó, cho nó thông tin và vài câu hỏi,
rồi nó tự chạy ở đâu đó theo cách của nó, câu trả lời cho step nho nhỏ sẽ tự hiện ra.
Và cứ thế tiếp tục. Không cần phải sốt sắng sốt ruột gì,
cứ túc tắc tuần tự, giữ cho cái não luôn trong trạng thái streaming, input / relax / output.
Thời điểm relax có lẽ là thời điểm sóng não trở nên nhẹ xuống thanh hơn, và nó sẽ có khả năng nhận được thông tin từ một môi trường thanh tương tự.

Đúng không nhỉ, heheh.
Nói chung mình có lắm suy nghĩ hơi rồ rồ điên điên khác người một tí.
Càng ngày càng cảm thấy không nhất thiết phải quá nghiêm túc,
Tưng tửng lên, rồ dại tí, hay chứ.

Đi làm muộn

Sáng nay đi làm muộn.
Dậy muộn, nghĩ tới nghĩ lui rồi quyết định đi xe đạp, thay vì lại dìn dìn trên oto.
Giờ đây khi quyết định, có nghĩ tới đám CO2 xe mình thải ra.
Đi cạnh một cái ô tô mới thấy đám khí của nó phả vào mặt người đi đường hay cây cối thật là có hơi bất lịch sự.

Muộn nên mất đi sự thong dong,
lại thấy những khó khăn nho nhỏ trên đường vẫn gây những phản ứng tiêu cực trong mình.
Ôi trời, thấy người ta cứ phê phán chửi rủa ầm ỹ trong mạng, FB, báo chí,
chứ mình thấy mình củ chuối không hề kém họ,
chẳng qua sống ở xứ sở này, con người điềm đạm hơn, luật chặt hơn, thời tiết dễ chịu hơn,
nên chưa bộ lộ mà thôi.

Híc, cái sự tồi tệ của bản thân, cũng là điều rất tốt nhỉ,
ít ra là mình thấy ít bức xúc với sự củ chuối của những người xung quanh.
Có thể bực mình chốc nhát, nhưng không có phê phán kiểu của người thấy mình tử tế hơn, trong đó.

Illusion

Người nhộn nhạo không nghĩ được rành mạch.
Nếu coi cuộc sống như một cái gương về thế giới nội tâm của mình,
nhiều khi thấy ngộ nghĩnh, thay vì sốt ruột bực bội.

Đọc một câu ở đâu đó, rằng do linh hồn không thể nhìn thấy nó, aware of itself,
nên phải tạo ra một cơ chế như gương, để nó có thể nhìn, cảm thấy nó.
Đó là đọc, còn phần dưới này là do mình tự phóng tác ra, tất nhiên dựa trên đám tẩu phí lù mình đọc ở khắp nơi.
Mình còn mê mờ lắm chưa nhìn ra cái gì rõ rệt cả. Khác nhiều người ở mỗi đoạn biết mình mê mờ và ngu si.
Lắm lúc muốn đứng giữa đường mà kêu to lên – sao mà mình ngu si quá!

Cơ chế đó hình như có tên gọi là Maya = Illusion. Cũng là cơ chế tạo nên ego. Phải có ego mới có phản chiếu, có phản ứng.
Tức mọi thứ trong ta như thế nào, nó được phản chiếu y như vậy ở bên ngoài.

Lũ người trước đây (chắc hồi mới xuất hiện trong maya) còn sáng láng, cười khanh khách khoái chí với trò chơi này,
Vui, thích, rõ rồi. Cảm nhận được cái gì rõ rệt mới có thể vui được.
Chui ra chui vô trong maya như đi chợ. Khéo còn tranh nhau nữa ấy chứ.
Nhưng rồi lũ người lụn bại dần, mê mờ dần, chìm đắm trong năm khúc năm uẩn gì đó,
con giời dần dần quên béng mất mình là ai, mà coi gương là mình.
Quên mất, cũng có nghĩa không thoát ra khỏi maya được nữa,
Luẩn quẩn trong luân hồi không ra nổi. Đám mù ngày càng đặc quánh lại, năng lượng ngày càng đen kịt nặng nề.

Lại lạc đề rồi, đang định nói về công việc, vốn là nơi mình cũng vừa làm vừa nghe ngóng chiêm nghiệm rất intensive.
Chỗ mình có 2 products, một rất đẹp, gọn gàng, compact.
Có điều không dễ hiểu. Những cái gì do những cái đầu cao siêu nghĩ ra thì không accessible cho tất cả, heheh.
Một product thì thôi rồi, cồng kềnh xập xệ, là cái mình đang phải làm đây và chắc còn phải/được làm một thời gian nữa. Nhưng lạ lùng là rất nhiều khách hàng mua, nên nó đem lại nhiều tiền và phải được cơi nới liên tục với các yêu cầu mới.
Càng sờ càng thấy bí, bí không phải vì nó khó hiểu hay khó làm, mà bí vì biết nó rất dễ tạo lỗi và có thể gây ra rất nhiều bugs.
Nó sẽ phải sử dụng rất nhiều mẩu be bé, các mẩu be bé đó đang từng ngày từng giờ bị thay đổi bởi rất nhiều người.
Đôi người trong số họ không ý thức được luôn có cả một hệ thống cồng kềnh khác phụ thuộc vào sự thay đổi của anh ta.

Voila, đó là tình trạng hiện giờ.
Suy ra, miền năng lượng bên trong của mình đâu đó vẫn là một dúm rối tung chưa gỡ nổi, heheh.

Cái dúm đó liên quan đến rất nhiều người.
Chúng ta liên quan dằng dợ đến nhau, rối rít kinh lên được.
Kiên nhẫn, chẳng có gì quá quan trọng cả, take it easy thôi, nhỉ.

Những điều không như ý trong cuộc sống, suy cho cùng, chính là ân huệ của tạo hoá, luôn tới đúng lúc, đúng thời điểm, luôn vừa đủ để người ta có thể xử lý được.

Gan/thận yếu?

Thời điểm này nhiều người còn đang đi nghỉ,
Nhiều việc đang trong giai đoạn chuẩn bị, chờ đợi.
Nghe tiếng thở ngắn thở dài của cậu đồng nghiệp đang làm packaging thấy hơi sốt ruột.

Sốt ruột vì biết công việc đó tuy đơn giản nhưng đòi hỏi sự tỉ mỉ cẩn thận.
Chỉ cần một lỗi nhỏ là lại phải làm lại từ đầu.
Sốt ruột vì cảm nhận được sự sốt ruột bức xúc của cậu ấy, vốn là người khá cool.
Cậu ấy là một trong những người rất giỏi ở đây, đặc biệt giỏi về architect.
Cậu ấy tiếc thời gian của cậu ấy phải làm những việc routine này.
Cái thời gian có thể làm một cái gì đó creative hơn, có lý hơn.
Cái làm mình sốt ruột nhất là vì biết trong số lỗi đó có nhiều lỗi gây ra bởi mình.
….
Lại vừa tìm ra một lỗi (nửa của mình) làm cậu ấy phải làm lại từ đầu, mất toi thêm nửa ngày, hic.

Tính sốt ruột này mình có nhiều vô số kể,
nhận thấy ở cậu con cũng nhiều không kém.
Chưa nói đến chuyện nó có thể gây phiền hà cho xung quanh như thế nào,
nhưng nó gây nhiều tổn hại cho khổ chủ.
Mắt trước mắt sau làm không đến nơi đến chốn,
nóng nảy trong tâm làm tổn hại gan thận và thần kinh,
nóng nảy thể hiện ra ngoài làm người khác cũng bị ảnh hưởng, không gian bị đục ngầu.

Có lẽ do gan/thận yếu,
hay gan thận nóng,
hay tuyến tuỵ suy,…
hay cái của khỉ gì nữa.

Nhìn chung lại vẫn cần tâm bình ổn, sức khoẻ sẽ trở lại ổn định.