Lớp 11, vấn đề nghề gì, học gì là vấn đề làm cô chị suy nghĩ mông lung lắm.
Cô chị đứng giữa hai ngả đường – chọn công việc để có thu nhập tốt, hay chọn công việc hợp với trái tim mong muốn của cô.
Chẳng cứ gì cô, mà nhiều bạn trong trường cô đều vậy. Đều có những mâu thuẫn nội tâm rất khó giải quyết.
Hôm trước lúc cùng mẹ tập vài bài tập giãn người, cô thỉnh thoảng lại nói vài câu chuyện lơ vơ.
Duỗi người thẳng băng trên đôi chân, quay sang mẹ, cô bảo „giờ đây Tủm tập không phải để giữ form, mà để cảm thấy mình khỏe mạnh. Khi cơ thể khỏe mạnh, mình thấy vui vẻ hơn. Nhất là bây giờ, khi rất nhiều bạn trong trường bị stress vì học hành. Có những bạn không đi chơi nữa, chỉ còn ngồi nhà học, người nặng nề hẳn ra. Có bạn vì stress quá mà giờ cứ ăn là bị nôn, không thể ăn nổi nữa, người gầy hốc lại, không biết có còn đi học tiếp được không“.
Mẹ bảo đúng là nên để ý sức khỏe, vì cuộc sống các bạn còn dài lắm. Học chậm lại 1 năm, 2 năm cũng không sao, chứ để bị ốm, trầm cảm, khó hồi lại. Vả lại con đâu muốn theo ngành y đúng không? Điểm vừa phải đủ vào đại học là được.
Chị vốn là người cầu tiến. Biết là bố mẹ có nói gì thì chị vẫn cứ đặt ra cho mình một mục đích nào đó, nên chỉ nói ra để không đặt thêm gánh nặng lên người chị mà thôi.
Chị bỗng kể „Tủm mong muốn sau này được làm một công việc mà Tủm có thể đặt toàn bộ trái tim Tủm vào đó, công việc làm Tủm cảm thấy fullfilled“.
Mẹ lại nói vài câu, dù biết có thể nó trượt qua tai hoặc vào được vài phần trăm. Mẹ bảo Tủm cứ việc mong muốn thôi. Mong muốn của con càng mạnh mẽ, trong sáng, con càng có cơ hội biến nó thành sự thật.
Sức người rất có hạn nếu họ chỉ dựa vào sức họ, còn một loại sức mạnh vô biên và không có giới hạn – đó là sức mạnh tinh thần, sức mạnh của lòng tin, của sự mong muốn. Mong muốn càng không vị kỷ, niềm tin càng vững, sức mạnh đó càng lớn, vì nó đã không chỉ còn là sức của một con người.
Chính sức mạnh đó sẽ quyết định sự thành bại của sự việc trên thế gian.
Mẹ và chị có hai thế giới nội tâm khá khác nhau. Mẹ có niềm tin tâm linh lớn, chị thì đứng giữa, tin cũng không phải, mà không tin cũng không phải. Chị đang tự xây dựng cho mình một niềm tin riêng, qua những gì chị thấy, chị trải nghiệm.
Tuy vậy mẹ vẫn có xu hướng truyền niềm tin sang cho chị. Việc đó có đúng hay không chưa biết, có điều mẹ thấy cần làm thì mẹ làm thôi. Cái niềm tin mà nếu mẹ có từ khi trẻ hơn, mẹ đã tránh được khối đường vòng, khối suy nghĩ loanh quanh không cần thiết.
Chị thường lắng nghe, không phản đối, không đồng tình.
Chị kể về một cô blogger, học xong đi làm vài năm để tích lũy được một khoản tiền đủ cho cô sống trong 2 năm. Sau đó cô đã bỏ làm để bắt đầu một thứ cô thích, với tâm thế nếu việc đó thành công, bảo đảm tốt cho cuộc sống của cô, thì cô sẽ tiếp tục với nó. Còn nếu không, cô sẽ quay lại với việc cũ, vẫn không muộn, mà cô sẽ có một trải nghiệm tốt.
Có vẻ câu chuyện đó giúp chị một phần tháo gỡ đám rối trong đầu chị. Kiểu không đến nỗi đã chọn nghề nào là „thôi rồi lượm ơi“, bị dính chặt cả đời vào nghề đó.