Hôm nay là ngày đẹp cho các hoạt động ngoài trời, nắng chói chang. Nhiệt độ vừa phải, chắc trên dưới 20 độ. Gió cũng vừa phải, không mạnh. Ngồi ngoài vườn rất dễ chịu, không cần mũ nón.
Cả nhà lại ra làm vườn. Cậu robot cắt cỏ hì hụi chăm chỉ, bò ra bò vào, từ khi có cậu ấy cỏ luôn gọn gàng, một cảm giác rất dễ chịu cho người làm vườn.
Bố và Tí đã hoàn thành khung gỗ làm vườn treo.
Chung quy cũng chỉ tại đám sên trần. Chúng nhiều đếm không xuể, và chúng xơi tất, chỉ nể mấy cây đắng ngắt người cũng chả thèm ăn. Khoảng đất dành để trồng rau thơm thành ra vô dụng, gieo cây nào nuôi béo sên trần đến đấy. Hồi đầu vì không muốn giết sinh vật, nên cả nhà kệ cho chúng sinh sôi nảy nở. Năm sau muốn giữ mấy cây tía tô nên nhặt chúng cho vào bao ni lông đem ra khoảng đất hoang hoặc đem vất đi, nhưng thấy vẫn cứ làm sao ấy, tâm không yên. Gì thì gì vẫn ngại giết các bạn ấy, ngại cái tâm tư nhăm nhăm tìm sên để giết, ngày này sang ngày khác rồi sẽ ngấm vào người. Năm nay quyết định làm vườn treo.
Công cuộc bắt đầu từ mấy tuần trước. Bố phải nghĩ ngợi đo đạc, rồi tìm đặt loại nào hợp nhất mà ít công nhất. Đàn ông bên này là thợ vạn năng, ông nào ông nấy có một kho các đồ để làm thợ gỗ, thợ hàn, thợ điện, thợ thông cống, thợ quét vôi, thợ vườn, thợ thông toalet, thợ đủ các thứ thợ. Để làm được lại phải đọc nhiều biết nhiều. Các ông vì vậy cứ có cơ hội là trao đổi thông tin nhiệt tình với các ông hàng xóm.
Khi gỗ đã về thì quét dầu đều khắp các mặt để gỗ chịu được mưa gió. Công đoạn này tôi thích. Tôi thích vẽ, và thích bôi. Cái hoạt động lặp đi lặp lại, quét đi quét lại để dầu được bôi đều ngấm vào từng kẽ gỗ, không hiểu sao làm tôi rất thích. Mùi dầu lại thơm nồng quyến rũ. Tí sau khi quét được 1 cây là chui vào nhà nghỉ giải lao, heheh, với anh chắc nó quá nhàm chán. No problemo, mẹ anh có thể ngồi suốt ngày quét quét bôi bôi được.
Hôm qua trời ấm lên, hai bố con bắt đầu dựng lên. 6 cọc bằng nhôm sẽ được đóng xuống dưới đất, và các cây gỗ sẽ đóng vào đám cọc nhôm đó. Mỗi cây gỗ phải khoan 2 lỗ dài khoảng 7 phân để chốt đinh cho chắc.
Hai bố con loay hoay đến chiều thì cũng xong. Giờ sang công đoạn đóng cọc vào đất, phải đóng sao cho đều và đúng vị trí. Không hề dễ, vì đất khá cứng và nhiều sỏi ở dưới. Hai bố con thay nhau nện, sái cả tay cả vai. Có những lúc cột như vướng phải viên sỏi to, đập đến mấy cũng không xuống. Tôi chỉ đứng nhìn mà xót hết cả ruột, đã mường tượng hai bố con ngày mai hai cánh tay sẽ xuội xuống ra sao. Công đoạn này lắp ra lắp vào lắp đi lắp lại cũng vài lần mới xong. Về đoạn này tôi rất phục đám đàn ông, họ kiên nhẫn và cầu toàn hơn tôi nhiều lần.
Lắp dàn gỗ trên đầu có vẻ nhanh hơn, hôm trước đã làm một phần, hôm nay làm nốt.
Tí làm cùng bố từ đầu đến cuối, không một câu ỉ eo. Cái cảnh tượng bố thỉnh thoảng bực mình vì bảo một đằng Tí làm một nẻo, mẹ chứng kiến có 1 lần, và rất ngắn. Tí suy nghĩ đã có logic hơn, tay không còn nhanh hơn não, nên lần này dùng từ „hợp đồng tác chiến“ đúng hơn là „bố hướng dẫn Tí giúp“. Mỗi lần mẹ ra muốn đỡ một tay là Tí xua tay đuổi mẹ vào nhà, anh nhất quyết không muốn mẹ bị đau tay lại :-).
Có một cọc đóng rất khó khăn. Bố kể Tí phải dùng kiến thức vật lý, vung tay cả một vòng lớn trước khi đập xuống, mới có tác dụng. Bố kể xong Tí hùng hổ gí sát mặt mẹ „Mẹ thấy Tí tốt chưa, … thấy Tí tốt chưa ? … Tí thông minh hơn bố…“. Heheh.
Mẹ hôm nay lượn qua lượn lại mấy vòng chiêm ngưỡng cái vườn treo, càng nhìn càng thích. Nó có cho ra cái gì hay ho giờ là phần của mẹ. Mẹ vốn vụng, nhưng bố chẳng bao giờ lấy làm điều. Bố cứ bày sẵn ra vậy, còn mẹ sử dụng được đến đâu thì kệ mẹ, trồng ra được cái gì thì khen, không thì cũng không giục.
Đó là chuyện của tuần sau, còn mai mẹ sẽ được cắt tóc bố, heheh, một công việc mẹ cũng thích không kém làm vườn.