Thành công

Lại một điều thú vị mình nhận ra,
Và thấy hay là đến tận bây giờ, hơn 50 tuổi, mới nhận ra.

Ta thường vui trong công việc,
Khi nó không nhàm chán, nhiều điều mới mẻ hay ho,
Khi nó không quá vất vả,
Mà vẫn kiếm ra tiền,
Được mọi người đánh giá.

Có được một công việc như vậy là điều may mắn.
Mình biết con người mình vốn có xu hướng trách trời trách đất khi có gì bất như ý,
Nên rất cám ơn trời đất khi không đẩy mình đến hoàn cảnh quá tồi tệ.

Nhưng giờ mình nhận ra,
Nếu ta làm bất cứ việc gì ta biết là có ích dù ít dù nhiều,
Dù là nhỏ như con kiến, dù chẳng ai đánh giá thời gian công sức của ta,
Dù có vẻ như rất ngán ngẩm không có một chút sáng tạo (nhìn từ ngoài vào)
Mà bản thân vẫn thấy vui,
Vẫn thấy thật sáng tạo, không lần nào giống lần nào.
Tự thấy thời gian công sức bỏ ra thật đáng giá.
Thì mình cho rằng đó là thành công trong công việc.

Trong trường hợp chỗ làm của mình, nói gì cũng có người nghe (do văn hóa chứ không phải do mình ông to bà bé gì),
Mọi thứ đơn giản hơn một mức.
Chứ ở môi trường, đã phải làm việc nhàm chán, nói mà không ma nào nghe,
Phải có nghị lực rất lớn mới có thể duy trì niềm vui lâu dài.
Lâu đủ để năng lượng của mình chuyển sang một mức mới.

Và đấy thì thật sự là thành công.

Nôn nóng

Có một điều khá thú vị mình vừa nhận ra.
Mà lạ là sao đến tận giờ mới nhận ra.

Có một thứ cảm xúc gọi là sự nhàm chán.
Chẳng hạn khi phải test hoặc review một cái gì đó đi đi lại lại.
Hoặc phải làm đi làm lại một công việc mà mình rất chán.
Rửa bát hay thu dọn chẳng hạn, đối với một số người.
May quá mình không chán mấy việc đó, heheh.

Quay lại cảm xúc chán này.
Một cảm xúc rất là tiêu cực.
Ta sẽ nôn nóng muốn làm cho nhanh.
Càng nôn nóng thời giờ trôi càng chậm, công việc càng lâu và kém hiệu quả.
Rất dễ bỏ qua phần nào đó.
Và ta là người chịu trận trong mọi phương diện.

Vậy chỉ có cách biến nó thành tích cực.
Tiếp tục làm cái việc chán tổ bố đó và quan sát thật kỹ bản thân.
Rình đón cái cảm giác chán chường đó.
Nó hiện lên thì nhìn thẳng nhận diện, cho phép nó có mặt.
Nó sẽ loăng quoăng một lúc, rồi nó sẽ tự qua.

Mình đã thực hành điều này  trong vòng 1 tiếng cuối.
Và thấy sự việc không đến nỗi nào. Cảm xúc đến cảm xúc đi.
Hồ hởi chăm chỉ trả lời từng email tới.
Cảm ơn nhiệt tình, cả những chỗ chẳng có gì cần cảm ơn, heheh.

Và thấy không còn nôn nóng.

Thả

Sắp tới anh Tí sẽ có dịp đi xa 2,3 ngày một mình.
Bố có vẻ muốn đi theo anh.
Mẹ cũng muốn đi cùng.
Tuy vậy để anh đi một mình có lẽ cũng có cái hay riêng cho anh.
Anh sẽ có cơ hội để làm quen với các bạn và bố mẹ các bạn.

Có bố mẹ theo, anh sẽ lại im im lẩn sau lưng bố mẹ.
Rồi lại chỉ bố mẹ anh nói chuyện với bố mẹ các bạn khác.
Rồi anh lại ngơ ngơ, hỏi gì cũng “tột”.

Có lẽ vì mẹ hơi lơ ngơ, khi đi cùng mẹ các bạn ngày càng chủ động hơn.
Các bạn nghĩ rằng mình giỏi hơn mẹ.
Mẹ cũng tin rằng các bạn giỏi gần bằng mẹ, heheh.
Nên mẹ dễ dàng thả chúng ra.

Vả lại, nếu có gì không xảy ra như chờ đợi, thì cũng có sao.
Lỡ một buổi học, một cuộc họp, vvv, cũng không có gì quá nghiêm trọng.
Có những việc còn nghiêm trọng hơn.
Người lớn có thể quyết định nên cho các bạn làm hay không.
Giữ dịt các bạn ở nhà hay thả cho các bạn đi.
Nếu giữ dịt mà tránh được cho các bạn mọi rủi ro, kể cả khi bố mẹ không còn trên đời này, liệu mình có làm không nhỉ?
Chắc là không.
No pain no gain.
Cuộc sống lúc đó liệu còn ý nghĩa gì nhỉ?
Liệu mình có hạnh phúc nhìn những con người èo uột. vừa sợ sệt nhạy cảm với những khó khăn trong cuộc sống, vừa vô cảm với nỗi đau của những người xung quanh?

Thôi thì, đành đặt lòng tin vào trời đất.
Muốn chúng bớt gặp tai ương, chỉ có cách giúp chúng ý thức học cách sống cho đàng hoàng.
Không mơ màng tham lam mọi thứ không thuộc về mình.
Giữ phận mình, trước khi phê phán can thiệp phận người.
Khi đã ý thức được cần phải học, là đã đi đúng đường.
Luôn nhớ đến chuyện phải học, đã là điều tốt lành.
Học được đến đâu, không phải là điều thiết yếu.

Muốn chúng thích sống đàng hoàng, người lớn cũng phải muốn sống cho đàng hoàng.
Muốn đàng hoàng và thật sự hài lòng với cái ý muốn đó của mình.
Giữ tâm bất bình với kiểu sống khác, khó hy vọng rằng chúng sẽ để tâm đến lời nói của mình.

Heheh, gớm, lý luận khiếp.
Không hiểu mình đọc những lý luận kiểu này, mình có thích thú gì không nhỉ?
Dù sao thì trong những dòng này, nhiều suy nghĩ mình chỉ có khi đã cận kề 50 tuổi.

Tiền

Hôm nay là một ngày đặc biệt : 02.22.2018, 4 số 2 đứng cạnh nhau.
Khi bắt gặp nhiều số đứng cạnh nhau, chẳng hạn 777 trên biển xe, tôi luôn tin có một thông điệp gì đó mà thế giới vô hình đang gửi đến mình.
Có thể chỉ đơn giản là “Chào bạn thân mến. Chúng tôi đang ở bên bạn”.
Điều này xảy ra tương đối nhiều với tôi.
Những khi đầu óc rỗng, thong dong, thanh thoát, tôi rất hay gặp những số kiểu này.
Nhiều khi vừa ra đường highway, đã được bao bọc bởi 3, 4 chiếc xe có biển số như vậy, 777, 7777, 222, 2222 …
Ô tô đi vụt lên, lượn vào làn đường của tôi, để tôi nhận ra biển xe, rồi lại lượn ra biến về phía trước.
Cứ như là các thiên thần đang rất vui vẻ nghịch ngợm chào đón mình.

Có thể chỉ là ngẫu nhiên.
Nhưng chẳng chết ai, nếu như lúc đó ta ngầm đón chào những sinh linh mà ta không nhìn thấy.
Đón chào gió, mặt trời, ánh nắng, chim muông.
Thế giới con người hạn hẹp một cách tội nghiệp.
Đôi mắt con người hạn hẹp một cách tội nghiệp.
Cứ tin vào cái hạn hẹp đó, chỉ tin vào cái nhìn được, cái sờ mó được,
Để rồi chỉ còn đặt vật chất lên đầu, há chẳng phí quá sao.

Đến chỗ làm, gặp chú người Việt Nam đang bán đồ ăn sáng.
Chú ấy chúc năm mới, rồi hỏi han cuộc sống.
Tôi bảo tôi về VN ăn tết, mới sang.

Chú ấy như được cởi tấm lòng,
Bắt đầu một tràng dài về cái gọi là “đồng tiền lên ngôi”.
Tôi đứng nghe gật gù, nhưng không thấy bức xúc lắm.
Trước đây vài năm thì có thể thấy đôi chút.
Đến một thời điểm, những con người, số phận đó không còn làm tôi thấy quan tâm.
Họ có thể có cả núi tiền, tôi cũng không quan tâm.
Họ có làm này làm kia, tôi không thấy ngạc nhiên.
Của cải, thâm chí con người của họ đối với tôi như đồ hàng mã.
Xồm xộp đầy nhà, ninh ních đầy đường.

Những số phận làm tôi quan tâm là những con người bình thường vẫn còn nhiều tính người.
Nhiều người trong số đó đủ ăn, đủ mặc.
Nhưng nhiều người vẫn thấy mình bất hạnh.
Những người này mới là đối tượng có thể thay đổi.
Họ cần thay đổi cách nhìn, cách suy nghĩ. Cần giúp con cháu mình và những người xung quanh thay đổi.
Đồng hóa mình với tiền của, thế lực mình có, rồi so sánh đám tiền của đó với người xung quanh, là một thói quen không lành mạnh.

Mỗi con người chúng ta lớn hơn nhiều.
Đồng hóa kiểu đó làm ta bé tí đi, làm ta cúi đầu, không trước hàng xóm giàu hơn, thì cũng trước những đất nước hùng mạnh hơn.
Làm ta giận dữ với đám “người” lắm tiền lắm của hơn.

Ta “có” mà.

Heheh, hùng hồn một tí.
Chứ, sống trong một xã hội mà ai cũng coi mình như con kiến, chỉ vì mình chỉ đủ ăn đủ mặc, không ô tô này túi xách nọ, kể cũng khó chịu.
Phải kiếm bạn hiền mà giao tiếp thôi.
Những người nhìn qua được đám vật chất, để nhìn thấy “mình”.
May ra…

Bước đầu tiên ta có thể làm, là tập “nhìn” thấy người khác.
Ca ngợi, nhìn nhận những gì họ làm, họ nghĩ, họ là. Thay vì những gì họ “có”.
Tôn trọng con người họ, thời gian của họ, thiện ý của họ, sự chú ý của họ.

Với thời gian, sẽ có biến đổi.

 

Hà Nội – Tết 2018

Hôm qua chị Tủm hỏi mẹ, mẹ thấy về VN có vui không ?
Mẹ bảo không hẳn là vui, nhưng nếu không về mẹ sẽ day dứt, và có thể sẽ ân hận là đã không về.
“Và giờ mẹ không ân hận là đã về”.
“Không, mẹ hài lòng là mình đã về”.
“Tổt” – chị gật gù – “thế là tốt”.
Dần dần các bạn cũng nhìn nhận sự việc giống như bố mẹ – việc gì cần làm thì làm, cố gắng enjoy trong khuôn khổ cho phép.

Cái gì vừa phải bao giờ cũng hay.
Làm sao để dừng đúng điểm “vừa phải” này, là một lựa chọn có ý thức.
Tết là thời điểm mà người ta phải rất tỉnh táo để nhận ra và duy trì cái điểm vừa phải này.
Mua vừa phải.
Nấu vừa phải.
Ăn vừa phải.
Tiếp khách vừa phải.
Đi thăm vừa phải.
Đi chơi vừa phải.

Có được mấy cái vừa phải đó, tết là một trải nghiệm hay.
Mất mấy cái vừa phải đó, tết là cái nợ đời.

Lần này mấy mẹ con cô cháu không tham lam cái gì quá.
Thành ra thấy mọi thứ nhẹ nhàng.

Có vài điều bất khả kháng khiến trải nghiệm Tết bị nhiễu đôi chút,
Chẳng hạn không khí quá bẩn,
Đường quá đông,
Thời tiết u u không ra nóng, không ra lạnh, không hẳn thời tiết tết.

Trước khi về tôi đã lo mẹ tôi sẽ vất vả chuyện giường chiếu chăn màn cho 3 người.
Nhưng mọi thứ rồi cũng ổn thỏa.
Hai bạn trẻ nằm giường, tôi nằm trên tấm ga rộng trải ở dưới sàn.
Màn và chăn chiếu không đến nỗi quá ẩm, nặng trình trịch.
Chỉ có điều màn bụi quá, nên lũ trẻ con cứ chui vào phòng là hắt hơi chảy mũi.
Điều đó có vẻ không làm chúng đau khổ. Chúng vẫn cười khinh khích với nhau suốt ngày.
Trước khi đi tôi đã giặt cả hai cái màn và đống gối. Điều nho nhỏ đó làm tôi cảm thấy bớt áy náy.

Bà ngoại dù vẫn bị rơi vào vòng luẩn quẩn nấu nấu nướng nướng,
Bắt ăn bắt uống liên hồi.
Nhưng sau vài lần phản kháng, lần cuối hơi to tiếng của tôi, Bà đã buông và mọi người có nhiều tự do hơn.
Tôi luôn day dứt vì mấy đoạn to tiếng này, nhưng chưa tìm thấy một phương pháp nào hữu hiệu hơn.
Hữu hiệu hơn cho cái tính nóng nảy ích kỷ của tôi.
Hữu hiệu hơn cho cái thói quen hì hụi đi đường cũ, đã đóng quá sâu quá chắc, của người già.

Cả gia đình bên nội đã rất thiện ý với hai mẹ con và gia đình bên ngoại.
Bà Nội không yêu cầu chúng tôi phải qua lại thăm thú trong dịp Tết.
Mọi người trong họ nội không yêu cầu chúng tôi phải đi thăm hỏi.
Tôi rất đánh giá thiện ý này.
Với tư cách dâu con, tôi biết phận sự của mình – theo cách nghĩ của người Việt – là gì.
Tôi sẽ làm nếu điều đó được mọi người chờ đợi.
Bà Nội và các cô chú đã luôn âm thầm đứng đằng sau, phụ giúp mọi mặt để kỳ về phép của hai mẹ con nhẹ nhàng dễ chịu như có thể.
Điều này đã luôn xảy ra từ xưa đến giờ, không chỉ trong kỳ nghỉ này.

Giờ nhìn lại, tôi nghiệm ra một điều rất thú vị.
Bất kể những gì xảy ra, dù hay dù dở, thì mình cứ nên để thả lỏng người.
Có một loại năng lượng cảm xúc nào đó thâm nhập direct vào người, vào trường năng lượng của mình.
Kể cả khi mình không cảm nhận được nó đúng vào thời điểm đó.
Càng ý thức để dòng suy nghĩ, nhất là suy nghĩ tiêu cực, không cản trở sự thâm nhập này, sự thâm nhập đó càng mạnh mẽ và toàn diện.
Rồi về sau, khi mình đã trở về với guồng sống quen thuộc,
Mình mới ý thức được cái gì đã xảy ra trong âm thầm.
Cái mà mình không nhận biết trước đó, nhưng lại rất quý giá.

Tình yêu quê hương? Tình thân ruột thịt? Tình cảm bạn bè?

Chị Tủm lại có dịp được nhìn mẹ chị ấy đối xử với mẹ của mẹ chị ấy.
Chị ấy nghĩ gì nhỉ?
Tùy. Dù gì thì đó cũng là con người thật của mẹ chị.
Nhiều khiếm khuyết lạ lùng.
Nhưng trong sáng, đúng không chị, heheh.